No One Noticed của The Marías lặp đi lặp lại. Bộ pha cà phê gốm Bát Tràng trên kệ bếp. Tập thơ John Keats trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường ngủ. Chiếc dĩa hoạ tiết Mickey trên kệ chén. Chiếc thảm nền xanh với mấy con vịt màu trắng mỏ đỏ. Khăn trải bàn thêu hoa đồng tiền. Và thỏ, thỏ trên chiếc drap nệm và chăn, trên chiếc thớt Delaware mà tôi cực kì ưng ý khi tìm được ở siêu thị, trên cái rèm to ở cửa chính – thứ đầu tiên mà tôi chào đón mỗi khi về đến phòng. Tôi nhìn quanh phòng và nhận ra tất cả những thứ mình mua có màu sắc và hoạ tiết chẳng ăn nhập gì với nhau. Đó là chưa kể đến mấy cái chén, dĩa và cốc bằng gốm mỗi món một kiểu trong tủ. Nhưng chúng là của tôi, nằm yên lặng và chờ đợi tôi trở về mỗi ngày trong căn phòng của riêng tôi. Tôi bị ám ảnh với cái ý tưởng có một căn phòng của riêng mình ngay cả trước khi đọc Virginia Woolf, một nơi tôi có thể làm mọi thứ tôi thích, để viết, để nghe đi nghe lại một bài hát trong mấy tiếng liên tục, để nhảy theo điệu nhạc, để nấu ăn, để mặc đầm lụa và áo hai dây mà không sợ bị mẹ la mắng vì để lộ quá nhiều thứ trên cơ thể và hình xăm trên lưng, để đọc, đọc trên giường, ngoài ban công, ở bàn làm việc hay trên kệ bếp.

Hôm nay là một ngày phản tư nhiều hơn thường lệ, và tôi nhận ra mình chỉ vừa chuyển đến đây chưa đầy một tháng nhưng lại có cảm giác đã rất rất lâu. Thực chất căn nhà ở quê cũng có những thứ tương tự, nhưng tôi chưa bao giờ có cảm giác tự do thật sự để xem đó là căn phòng của riêng mình. Tôi vẫn chưa tìm ra được tên gọi chính xác dành cho thứ mà tôi đã tìm kiếm và đang sở hữu, đó không phải là “nhà”, mà chỉ đơn giản là một căn phòng nhỏ để tôi có thể trở về với phiên bản nguyên thuỷ nhất của mình. Dù rằng tôi cũng không biết phải miêu tả cái phiên bản đó như thế nào. Có lẽ là hỗn độn, đầy tính ngẫu hứng, chẳng có cái gì ăn nhập với cái gì như những thứ tôi mua để trang trí cái phòng nhỏ này.

Hôm nay là ngày phản tư nhiều hơn thường lệ, và 30 phút trước khi đứng ở ban công để hàng trăm suy nghĩ và ký ức trôi lững lờ như một đám mây đen trong đầu, tôi đã dự định sẽ lên giường ngủ sớm và mặc kệ sự đời đang diễn ra. Nhưng tôi biết chắc chắn tôi sẽ không ngủ được, bởi cái thứ chết tiệt gọi là hormone này, và nếu không viết ra những suy nghĩ đó tôi có thể sẽ làm điều gì đó điên rồ hoặc sai lầm hoặc dại dột. Tôi thầm cảm ơn cái kỷ luật mà tôi tự đặt ra trong 1 năm qua, tuy vẫn chưa thành công lắm, nhưng ít nhất nó đã giúp tôi có đủ sức lực để ngồi vào bàn và gõ phím dù hôm nay tôi cảm thấy kiệt quệ và cảm nhận cơn đau cứ âm ỉ trong người.

Hôm nay là ngày phản tư nhiều hơn thường lệ, và khi đứng ở ban công tôi suy nghĩ sẽ đặt tên cho những ngày như thế này là “những ngày mỏng manh”. Tôi đã có rất nhiều ngày như thế trong đời và luôn cố phớt lờ nó, xen lẫn với cái cảm giác căm ghét, chán chường vì đó là những ngày tôi yếu đuối nhất, cả về thể chất lẫn tinh thần. Đó là những ngày tôi đa cảm, sầu não và chỉ muốn biến thành một con mèo nằm yên trên giường hay trở thành con chim để bay đi đâu cũng được. Đó là những ngày tôi ở cái trạng thái mà cha mẹ tôi không thích một chút nào, bởi những thứ đó không được phép hiện diện trong gia đình tôi. Nhưng rồi khi đứng nhìn cái bóng to lớn của mình phản chiếu trên bức tường của căn nhà bên cạnh, tôi tự hỏi rốt cuộc cha mẹ tôi thích cái gì. Cái gì ở tôi. Tôi không tìm được câu trả lời. Tôi chưa bao giờ có đủ can đảm để hỏi và họ cũng chưa bao giờ nói ra. Chúng tôi không nói chung một thứ ngôn ngữ, dẫu cho “cha” và “mẹ” là hai cái thanh âm tôi yêu nhất trong tiếng Việt. Rồi tôi đột nhiên không còn ghét những ngày mỏng manh này nữa. Tôi chưa hiểu được vì sao, hoặc hiện tại tâm trí tôi vẫn còn một phần chối bỏ điều đó nên tôi vẫn chưa diễn tả được thành câu từ.

Tôi đứng trên ban công thêm một lúc rồi quyết định cuối tuần mình phải đi mua một chậu cây, rồi tuần sau nữa sẽ mua thêm một chậu cây khác, cứ thế cho đến khi tôi có được cái khu vườn ở ban công mà mình luôn mong ước. Và khi đứng ở giữa cái khu vườn nhỏ đó, tôi sẽ trở về là một cái cây chỉ lặng yên thay lá và tận hưởng ánh nắng mặt trời và cả những cơn mưa ướt đẫm.

Leave a comment

Read more