Tuần trước tôi nghe tập podcast “Cái đẹp và vẻ đẹp của mọi thứ” của anh The Tri Way. Hôm qua tôi nghe tập của chị Cát Thảo Nguyễn trong Have A Sip và hôm nay là tập “Đừng trì hoãn điều nhỏ nhặt làm mình sung sướng” của bác Trịnh Lữ. Ba tập được chọn một cách ngẫu nhiên và được nghe vào những khoảnh khắc không có chủ đích, nhưng chứa đựng những giá trị cốt lõi tương quan với nhau một cách kỳ lạ.

Tôi nghe anh Trí nói về định nghĩa của cái đẹp và vẻ đẹp của “everything”. Cách diễn giải của anh có phần hơi mơ hồ nhưng tôi hiểu được những gì mà anh muốn truyền tải dù chính tôi cũng chưa biết phải dùng câu từ như thế nào sao cho súc tích. Tôi chỉ biết rằng cái đẹp thật thụ không mang một hình hài nhất định. Nó có thể ở bất kỳ hình hài nào, không cần phải tuân theo những quy chuẩn thông thường, miễn là nó khiến cho chủ thể trở nên nổi bật và độc nhất. Nó khiến cho chủ thể được là chính nó như nó phải là. Và một trong những thứ đẹp nhất của cuộc sống chính là vẻ đẹp của “everything”. Đó là khi cái đẹp được cấu thành từ nhiều yếu tố khác nhau diễn ra vào cùng một thời điểm. Nếu như anh Trí lấy ví dụ về hình ảnh sáng sớm khi mọi người đồng loạt chuẩn bị đi làm và bắt đầu một ngày mới, hay phòng tập gym phải có bóng dáng tập luyện và những giọt mồ hôi của con người, thì với tôi nó là hình ảnh của dàn nhạc giao hưởng với sự kết hợp của nhiều loại nhạc cụ, được biểu diễn bởi hàng chục nghệ sĩ trong cùng một khoảnh khắc để làm sống lại một kiệt tác, ngay cả sự chăm chú dõi theo của khán giả cũng góp phần tạo nên vẻ đẹp này.

Với tập của bác Trịnh Lữ, điều đọng lại trong tôi sâu sắc nhất là khi bác nói về mục đích khi người ta làm nghệ thuật. Người ta làm chỉ vì muốn làm thôi, đúng nghĩa “art for art’s sake”. Đừng cố bắt chước những khuôn mẫu mà tiền nhân đã tạo ra, hay chạy theo xu hướng chỉ với mục đích thương mại, hãy sáng tác nghệ thuật đúng với bản chất và mong muốn của mình. Hãy làm sao để cái đẹp mà mình tạo ra không chỉ giúp bản thân trở nên tốt hơn mà còn có thể giúp được người khác.

Nội dung tập “Chúng ta có đang sống bởi đánh giá từ người khác?” của chị Cát Thảo Nguyễn đối với tôi dù khá lan man và không liên quan mấy đến tiêu đề, tôi lại cực kì thích nhịp điệu của tập này và cái cách nó khiến cho cảm xúc của khán giả đi từ tội nghiệp đến ngưỡng mộ và cuối cùng là biết ơn. Biết ơn nhiều nhất là khi tôi gần như được khai sáng bởi một chân lý mới (đối với riêng tôi), rằng những bài học mà chúng ta học được từ người khác có khi không phải là của riêng họ, mà là họ cũng học được từ một ai đó khác, và họ dạy lại cho chúng ta, và đôi khi chúng ta không hề biết được điều đó. Nghe có vẻ không liên quan gì đến cái đẹp nhưng đây lại là một trong những thứ tôi thấy đẹp nhất trần đời. Bởi cái đẹp này được tạo nên từ những thành tố tưởng chừng ngẫu nhiên nhưng đậm tính duyên số. Khi chúng ta sống tốt và hiểu rõ bản thân mình, chúng ta đã tự tạo ra vẻ đẹp mang tính nguyên bản không thể lẫn vào ai khác. Và rồi chúng ta lan truyền cái đẹp đó đến với người khác, và nó được truyền tới những người khác nữa. Cái đẹp này mang hình hài của những bài học hay những việc tốt mà chúng ta tự động làm mà không mong cầu sẽ thấy kết quả ngay trước mắt, nhưng giá trị mà chúng ta tạo ra lớn vô cùng, lớn hơn rất rất nhiều so với những gì mà chúng ta có thể tưởng tượng.

Tính ngẫu nhiên và nguyên bản, đây là hai từ mà tôi cảm thấy thật xinh đẹp và diệu kì.

Leave a comment

Read more