Robert Frost sinh ra ở San Francisco, nhưng gia đình ông chuyển đến Lawrence, Massachusetts vào năm 1884 sau cái chết của cha ông. Lần di chuyển này thực chất là một sự hồi hương, vì tổ tiên của Frost ban đầu là người New England, và Frost trở nên nổi tiếng vì sự gắn kết thơ ca của ông với bản sắc và các chủ đề của New England.

Tập thơ đầu tiên của Frost – A Boy’s Will được xuất bản vào năm 1913, khi ông khoảng 40 tuổi. Sau đó, ông đã giành được kỷ lục bốn giải Pulitzer và trở thành nhà thơ nổi tiếng nhất trong thời đại của mình, trước khi qua đời ở tuổi 88.
Frost được xem như một nhà thơ đứng ở ngã tư của thơ ca Mỹ thế kỷ 19 và chủ nghĩa hiện đại. Ta có thể tìm thấy trong những câu thơ của ông những đặc điểm truyền thống đỉnh cao của thế kỷ 19 cũng như những nét tương đồng với các tác phẩm của những người cùng thời với ông ở thế kỷ 20. Lý thuyết về sáng tác thơ của Frost gắn kết ông với cả hai thế kỷ. Giống như các nhà thơ lãng mạn thế kỷ 19, ông khẳng định rằng một bài thơ “không bao giờ là một công việc được sắp đặt sẵn”. Với Frost, thơ đến một cách tự nhiên, “Nó bắt đầu như một cục nghẹn trong cổ họng, một cảm giác sai lầm, một nỗi nhớ nhà, một sự cô đơn. Nó không bao giờ bắt đầu với một ý nghĩ đã có từ trước. Nó đẹp nhất khi nó là một sự mơ hồ đầy trêu ngươi.”
Tôi biết đến Frost lần đầu tiên vào năm 2013, trong lớp Văn học và Thơ ca Mỹ với bài thơ Stopping by Woods on a Snowy Evening. Tuy vậy, Acquainted with the Night mới là tác phẩm khiến tôi phải tìm hiểu về ông nhiều hơn. Bài thơ này được đăng lần đầu tiên trong ấn phẩm mùa thu năm 1928 của Virginia Quarterly Review. Nó được xuất bản không lâu sau đó trong tập thơ West-Running Brook.
Acquainted with the Night – Bản gốc bởi Robert Frost

I have been one acquainted with the night.
I have walked out in rain - and back in rain.
I have outwalked the furthest city light.
I have looked down the saddest city lane.
I have passed by the watchman on his beat.
And dropped my eyes, unwilling to explain.
I have stood still and stopped the sound of feet
When far away an interrupted cry
Came over houses from another street,
But no to call me back or say good-bye;
And further still at an unearthly height,
One luminary clock against the sky
Proclaimed the time was neither wrong nor right.
I have been one acquainted with the night.
Quen Với Màn Đêm – Bản tiếng Việt bởi Clair de Lune

Tôi là kẻ đã quen với màn đêm Tôi ra đi trong mưa, và trở về trong mưa Tôi đã đi đến nơi xa nhất có ánh đèn của thành phố. Tôi đã nhìn xuống những ngõ hẻm cô liêu nhất. Tôi đã lướt qua người gác đêm trong ca tuần. Mắt cụp xuống, chẳng muốn giải trình điều chi. Tôi đứng lặng thinh, bước chân ngưng đọng. Khi ở đằng xa tiếng ai đang khóc Vang vọng qua những ngôi nhà từ con phố khác, Xin đừng níu giữ tôi hay nói lời từ giã; Và cao trên kia bầu trời miên viễn, Chiếc đồng hồ rực sáng giữa không trung Thời gian là thứ không sai cũng chẳng đúng. Tôi là kẻ đã quen với màn đêm.






Leave a comment