Mấy ngày gần đây tôi lại có những cảm xúc kỳ lạ và phức tạp, cụ thể hơn là cảm xúc bồn chồn, lo âu và đau đớn sau một khoảng thời gian tôi tưởng rằng mình đã ổn. Tôi nghĩ rằng những ai đã và đang chiến đấu với trầm cảm, rối loạn lo âu và rối loạn lưỡng cực sẽ hiểu cảm giác này. Bạn tưởng rằng mình đã “chữa lành” thành công, rằng mọi thứ đã thực sự qua đi. Nhưng thực chất nó chỉ là một đợt hưng cảm, chẳng qua đợt hưng cảm này kéo dài lâu hơn một chút và nó đã đánh lừa cảm xúc của bạn.

Tôi không biết làm gì ngoài việc đọc, viết và thiền nằm nhiều hơn. Rồi tôi đột nhiên đọc được bài này trên trang theartidote, nói về việc buông bỏ. Tôi nghĩ rằng đây là tín hiệu may mắn dành cho mình bởi tôi đang không biết phải đối phó với những cảm xúc hiện tại như thế nào.

Bài viết đó nói về việc “letting go” không phải là buông bỏ một người, một món đồ, một thói quen, một công việc, mà là buông bỏ một phần bên trong bạn, để thứ tốt đẹp và khoẻ mạnh hơn có thể được sinh ra và nuôi dưỡng. Bởi vì nếu không tìm cách buông bỏ phần xấu xí hay bị tổn thương đó, bạn sẽ lặp lại sai lầm trước đây ở một hoàn cảnh khác hay với một người khác. Chỉ có vẻ bề ngoài là khác nhau mà thôi, còn bản chất sâu bên trong vẫn sẽ như vậy.

Dĩ nhiên việc buông bỏ đó không hề dễ dàng. Nhưng phải có khó khăn, nỗ lực, kiên trì và chấp nhận thì từ “evolve” mới thật sự có ý nghĩa, giống như một con nhộng phải nỗ lực phá kén thì mới thành bướm bay lên được.

Quá trình buông bỏ không dễ, nhưng mà thời điểm để bạn nhận ra đã đến lúc phải làm điều đó thì khá dễ. Đó là khoảnh khắc “enough is enough”, khi bạn biết đã quá đủ rồi, bạn đã quá mệt mỏi với việc phải luôn mệt mỏi. Cũng ngay khoảnh khắc đó, bạn biết nỗi đau của mình đã chạm ngưỡng, bạn không còn đủ sức kìm nén thêm một chút nào nữa. Cũng ngay khoảnh khắc đó, bạn biết rằng giờ đây không phải chỉ là một thay đổi nhỏ nữa, mà là thay đổi thật sự sâu sắc, sâu bên trong con người bạn, và cái thay đổi đó chỉ có duy nhất một mình bạn làm được, không ai có thể giúp bạn cả.

Tôi đã khóc nấc lên dữ dội sau một thời gian dài khi tôi nhận ra cái khoảnh khắc đó đang đến. Tôi biết rằng một phần trong tôi đã chết nhưng đồng thời phần khác đang được sinh ra. Dù hôm qua và hôm nay có đau đớn như thế nào, nhiệm vụ quan trọng của tôi vào ngày mai là phải chăm sóc và nuôi dưỡng cái phần mới đó cho thật tốt. Dù cho những cơn sóng khác, thậm chí lớn hơn gấp nhiều lần có thể ập đến bất cứ lúc nào, nhưng ít nhất giờ đây tôi đã nhận thức được điều đó, rằng tôi không thể nào lảng tránh những cơn sóng đó mãi được. Sự nhận thức đó sẽ giúp tôi chuẩn bị và trui rèn tâm thế mỗi ngày.

Tôi chỉ có 2 lựa chọn: đương đầu tiến thẳng về phía trước hoặc bỏ chạy để những cơn sóng tiếp tục đuổi theo mình. Và tôi chọn đương đầu dù biết rằng khi bơi ra khỏi cơn sóng đó tôi sẽ mất khá nhiều sức lực. Nhưng sức lực đó sẽ được phục hồi nếu tôi biết chăm sóc và yêu thương bản thân mình.

Leave a comment

Read more