Tôi luôn bị ám ảnh bởi tiếng vĩ cầm. Có lẽ vì sâu, rất sâu bên trong, như con búp bê Matryoshka nhỏ nhất được bao bọc bởi những con lớn hơn, tôi vẫn là một tâm hồn u uất. Dù cho bên ngoài tôi có cố tỏ ra vui vẻ đến mấy hay luôn động viên mọi người xung quanh bằng những điều tích cực, bên trong tôi biết rõ rằng cuộc sống này vẫn còn khía cạnh tàn bạo và khổ đau. Chỉ là dần dần tôi học cách chấp nhận và ôm lấy sự u uất đó với sự cẩn trọng nhiều nhất có thể để nó không ăn mòn tôi từ bên trong.

Khi đã đi hơn một phần tư quãng đường đời, tôi nhận ra rằng không ai là không đau khổ cả. Có người khổ ít, có người khổ rất nhiều. Có người biết rõ mình khổ và việc nhận thức được nỗi khổ đó càng khiến họ khổ hơn. Có người cố phớt lờ nỗi khổ của mình ngày qua ngày bằng rất nhiều sở thích và hoạt động để mua vui. Chung quy lại vẫn là khổ.

Nếu có ai hỏi lời khuyên của tôi dành cho vấn đề này là gì thì thật sự, tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết việc mà chúng ta được sống, khiến cho chúng ta đang dấn thân vào một hành trình giống nhau. Đó là hành trình tiến vào một đường hầm bất tận của thời gian, mà khi đứng trước đường hầm đó, chúng ta không thể thấy gì ngoài một khoảng không đen nghịt. Chúng ta không biết được điều gì ở phía trước cả.

Nhưng nếu có ai hỏi rằng tôi có dám tự tin bước vào đường hầm đó không, câu trả lời chắc chắn là có. Tôi nghĩ đó là điều khiến hành trình của mỗi người trở nên khác biệt. Trong hàng vạn biến số của cuộc đời, thứ duy nhất mà chúng ta có thể điều khiển được là tâm thế của mình. Nếu ngay cả tâm thế và thái độ của bản thân còn không giữ vững được, thì mong chờ gì ở việc đạt được và nắm giữ những điều to lớn hơn.

Và với những nỗi đau khổ, tôi xin nói ra một sự thật đáng buồn, chúng ta không thể làm gì để tránh nó được cả. Xin hãy chấp nhận nó là một phần của cuộc sống này. Vì chỉ khi biết đau khổ chúng ta mới cảm nhận rõ niềm hạnh phúc. Chỉ khi đứng trước đường hầm bóng tối đó chúng ta mới nhận ra nơi mình đang đứng là ánh sáng. Vậy thì lúc cảm thấy chán nản và thất vọng, hãy tự hỏi bản thân đã đi qua biết bao nhiêu đường hầm đó rồi, đi thêm một lần nữa thì có sao?

“Et lux in tenebris lucet” – Sẽ luôn có ánh sáng soi rọi trong bóng tối. Vì vậy, xin hãy giữ vững niềm tin và cố bước tiếp dù chân có đau đớn. Vết chai sạn sẽ giúp chúng ta cứng cỏi và vững chãi hơn.

Leave a comment

Read more