Dạo này tôi xem lại phim TVB. Hôm qua xem Sức Mạnh Tình Thân đến tập dì Sa hát Điềm Mật Mật, không thể không nhớ tới Đặng Lệ Quân và bộ phim này. Tôi đã xem tận 4 lần, nhưng không hề thấy chán mà càng xem càng thấy Trần Khả Tân thật tài nhưng lại ít được biết đến so với các đạo diễn cùng thời khác. Nên sẵn đây nhắc lại vài dòng tôi đã từng viết cho Moveek.

Ngày 08/05/1995, Đặng Lệ Quân – Đệ nhất danh ca châu Á qua đời tại Chiang Mai, Thái Lan. Ngày 01/07/1997, Hồng Kông – sau 156 năm thuộc Anh, được chính thức trao trả lại cho Trung Quốc. Điềm Mật Mật (Tian Mi Mi/ Comrades: Almost A Love Story) của đạo diễn Trần Khả Tân ra đời vào năm 1996 không chỉ kể về mối tình ngọt ngào, thấm đẫm màu duyên phận của hai nhân vật chính, mà còn thể hiện sự tiếc nuối của vị đạo diễn đối với một Hồng Kông đã mất, và tình yêu của ông đối với giọng ca “bảy phần ngọt ngào, ba phần nước mắt” của Đặng Lệ Quân.
Tên phim chính là tên bài hát nổi tiếng của nữ danh ca. Lý Tiểu Quân và Lý Kiều – hai con người từ Trung Quốc Đại Lục đến Hồng Kông để đổi đời, đều yêu âm nhạc của Đặng Lệ Quân. Thứ âm nhạc này đã gắn kết họ với nhau. Ngày mà Đặng Lệ Quân qua đời cũng là ngày họ gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách.
Giữa Hồng Kông hối hả, nhộn nhịp nhưng cũng đầy bạc bẽo, hai con người cô đơn đã tìm thấy nhau, trở thành bạn thân rồi bị cuốn vào một mối quan hệ đầy cuồng nhiệt. Nhưng sau đó họ lại chọn ở bên một người khác vì trách nhiệm và mưu sinh. Tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc, giữa nơi đất khách quê người, đứng trước cửa hàng TV đang phát tin Đặng Lệ Quân qua đời, họ gặp lại nhau sau khi đã đi một vòng thật lớn và gặp biết bao biến cố.

Điều tôi thích ở Điềm Mật Mật không phải là cái kết có hậu và đậm mùi ngôn tình kiểu cũ, mà là ý chí vươn lên của Lý Kiều, tính cách hiền hoà của Lý Tiểu Quân và cả cái cách vị đạo diễn để mọi chuyện diễn ra thật nhẹ nhàng và tự nhiên. Duyên phận giúp Lý Kiều và Lý Tiểu Quân gặp được nhau, rồi lại xa nhau và tìm được nhau nhờ những kỳ ngộ trong cuộc đời. Họ không trông chờ vào số phận, mà chính họ mới là người làm chủ và quyết định số phận của mình. Họ xa nhau vì mỗi người có hướng đi riêng, nhưng rồi những lựa chọn đó lại mang họ về với nhau. Tất cả diễn ra như giấc mơ trong lời bài hát Điềm Mật Mật:
"Nụ cười của em trông quen thuộc thế này
Anh nhất thời không nghĩ ra
Nụ cười của em thật ngọt ngào
Anh đã gặp em ở đâu, ở đâu nhỉ?
À! Là trong giấc mơ
Là em, người anh gặp trong mơ là em"
Phim có thời lượng 1 giờ 58 phút và nội dung có sự biến chuyển liên tục để thể hiện số phận lênh đênh của hai nhân vật, nhưng trải nghiệm xem phim của tôi lại rất dễ chịu. Một phần vì Trần Khả Tân đạo diễn rất mát tay, các cảnh phim được cắt ghép rất mượt mà, và phần quan trọng chính là cái “charisma” của Lê Minh và Trương Mạn Ngọc hiếm có thể tìm thấy được ở những diễn viên thời nay.
Điềm Mật Mật – ngọt ngào như bản tình ca của Đặng Lệ Quân, nồng nhiệt như những câu chuyện tình phương Tây, và đẹp như nàng thơ phương Đông Trương Mạn Ngọc.
Tôi chấm phim 8/10.






Leave a comment